Cách đây 70 năm, từ ngày 13-3 đến 7-5-1954, quân
và dân ta dưới sự lãnh đạo của Đảng, đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
tiến hành trận quyết chiến chiến lược Điện Biên Phủ, làm nên chiến
thắng “chấn động địa cầu”, kết thúc thắng lợi cuộc kháng chiến chống
thực dân Pháp xâm lược, đánh dấu một bước ngoặt vĩ đại trong lịch sử đấu
tranh dựng nước và giữ nước của dân tộc ta. Nhân kỷ niệm 70 năm sự kiện
đặc biệt này, Báo Quân đội nhân dân mở Chuyên mục “Chiến thắng Điện
Biên Phủ-Mốc son lịch sử”.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh trực tiếp giao nhiệm vụ cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp
và căn dặn: “Trận này hết sức quan trọng, đánh là phải thắng, nếu không
chắc thắng, không đánh”.
Thực
hiện kế hoạch tác chiến Đông Xuân 1953-1954, Hội nghị Bộ Chính trị (họp
ngày 6-12-1953) đã thông qua quyết tâm của Tổng Quân ủy: “Tập trung đại
bộ phận chủ lực tinh nhuệ mở chiến dịch tiến công tiêu diệt Tập đoàn cứ
điểm Điện Biên Phủ”. Để thực hiện quyết tâm trên, sau khi tính toán kỹ
lưỡng, Bộ chỉ huy chiến dịch quyết định thay đổi phương châm tác chiến
ban đầu từ đánh nhanh, giải quyết nhanh sang đánh chắc, tiến chắc; cách
đánh tập trung ưu thế binh hỏa lực đánh từng trận hay một số trận gối
đầu liên tiếp, diệt từng cứ điểm, cụm cứ điểm ngoại vi, “bóc vỏ” từ
ngoài, mở đường tiến vào cánh đồng Mường Thanh. Với cách đánh này, Bộ
chỉ huy chiến dịch chọn Him Lam là mục tiêu mở đầu. Đại đoàn 312 (thiếu
Trung đoàn 165) được tăng cường 2 đại đội sơn pháo 75mm, 2 đại đội cối
120mm... có nhiệm vụ tiến công Him Lam, mở đầu Chiến dịch Điện Biên Phủ;
quá trình chiến đấu được 2 đại đội lựu pháo 105mm trực tiếp chi viện.
17 giờ ngày 13-3-1954,
pháo binh ta thực hành hỏa lực chuẩn bị đạt hiệu quả cao, tạo điều kiện
cho các lực lượng tiến công của Đại đoàn 312 cơ động chiếm lĩnh trận
địa xuất phát xung phong. 18 giờ 30 phút, ta bắt đầu mở cửa. Tiểu đoàn
11, Trung đoàn 141 tiến công hướng chủ yếu, tiêu diệt Cứ điểm 1 (102);
Tiểu đoàn 428 tiến công hướng thứ yếu, tiêu diệt Cứ điểm 2 (101A). Tiểu
đoàn 130, Trung đoàn 209 tiến công Cứ điểm 3 (101B). Cuộc chiến đấu diễn
ra ác liệt, nhất là hướng chủ yếu của Trung đoàn 141. Đến 23 giờ 30
phút, trung tâm đề kháng Him Lam của địch hoàn toàn bị tiêu diệt, 270
tên bị bắt sống, Tiểu đoàn lê dương 3 bị loại khỏi vòng chiến đấu.
Ảnh trái: Đại tướng Võ Nguyên Giáp quan sát trận địa lần cuối cùng trước khi phát lệnh nổ súng mở màn chiến dịch Điện Biên Phủ. Ảnh phải: 17 giờ 05 phút ngày 13-3-1954, Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp ra lệnh nổ súng tấn công tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ.
Thắng lợi Him Lam để lại bài học quý về nghệ thuật mở đầu chiến dịch tiến công, nhất là chọn mục tiêu mở đầu chiến dịch.
Ban
đầu, Bộ chỉ huy chiến dịch xác định phương châm “đánh nhanh, giải quyết
nhanh” với cách đánh tập trung ưu thế binh lực, hỏa lực đột phá chủ yếu
từ phía Tây đánh thẳng vào trung tâm Mường Thanh, đồng thời từ phía
Đông giáp công. Với phương châm, cách đánh này, mục tiêu mở đầu chiến
dịch có thể chọn là một hoặc một số cứ điểm trên hướng tiến công chủ yếu
từ phía Tây (311, 106) hoặc thứ yếu từ phía Đông (D1, C1, A1) vào Phân
khu trung tâm.
Do
địch tăng cường phòng ngự, ta gặp khó khăn trong công tác chuẩn bị,
nhất là kéo pháo vào trận địa nên Bộ chỉ huy chiến dịch quyết định
chuyển sang phương châm "đánh chắc, tiến chắc", cách đánh “bóc vỏ” từ
ngoài vào trong, tiêu diệt từng trung tâm đề kháng tiến tới tiêu diệt
toàn bộ Tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ. Ta xác định tiến công từ hướng
Bắc, Đông Bắc vào trung tâm Mường Thanh và chọn Him Lam, Độc Lập là
những mục tiêu mở đầu. Lúc đầu, ta chủ trương đánh cả Him Lam và đồi Độc
Lập trong một đêm, sau đó sẽ tiêu diệt địch ở Bản Kéo. Sau khi cân
nhắc, nhất là về khả năng pháo đạn chi viện cho bộ binh tiến công, ta
quyết định tiến công Him Lam trước, rồi đánh Độc Lập vào đêm hôm sau để
bảo đảm chắc thắng.
Chọn
Him Lam làm mục tiêu mở đầu còn xuất phát từ vai trò trọng yếu của cụm
cứ điểm này. Trung tâm đề kháng Him Lam là vị trí phòng ngự đột xuất của
địch trên Đường 41, con đường huyết mạch tiến vào Phân khu trung tâm từ
hướng Đông Bắc. Đây là địa hình có giá trị, gồm 5 điểm cao ở bình độ
500m, khống chế khu vực rộng lớn xung quanh; cùng với sông Nậm Rốm ở
phía Bắc như một vật cản tự nhiên, thuận lợi cho phòng ngự. Xác định
Đông Bắc là hướng tiến công chính của bộ đội ta nên địch huy động tối đa
xây dựng Him Lam thành cụm cứ điểm kiên cố nhất, “cánh cửa thép” bảo vệ
Mường Thanh. Cùng với Độc Lập, Bản Kéo tạo thành hệ thống phòng thủ
vòng ngoài ngăn chặn ta từ xa. Giữ vững Him Lam trước các đợt tiến công
của ta là biểu hiện đầu tiên chứng minh sức mạnh “bất khả xâm phạm” của
Tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ mà cả Pháp và Mỹ bỏ nhiều công sức xây
dựng. Nhưng nếu để mất Him Lam thì Mường Thanh sẽ chẳng khác gì căn nhà
bị mở toang cửa, hệ thống phòng thủ của chúng bị vỡ một mảng lớn vòng
ngoài.
Đối
với ta, Điện Biên Phủ là chiến dịch tiến công địch phòng ngự trong công
sự kiên cố quy mô lớn nhất kể từ khi bắt đầu cuộc kháng chiến chống
thực dân Pháp xâm lược, với nhiều lực lượng tham gia nên cụm cứ điểm Him
Lam trên Đường 41 từ Tuần Giáo đi Mường Thanh là trở ngại lớn. Tiêu
diệt được Him Lam, ta tạo được thế uy hiếp trực tiếp các mục tiêu còn
lại của Phân khu trung tâm (nhất là sở chỉ huy địch ở Mường Thanh) ở cự
ly gần; chia cắt Phân khu Bắc và Phân khu trung tâm, tạo điều kiện thuận
lợi tiêu diệt các cụm cứ điểm án ngữ phía Bắc; mở thông đường Tuần Giáo
đi Mường Thanh để cơ động lực lượng, triển khai đội hình tiến công và
vận chuyển khối lượng lớn vật chất bảo đảm cho chiến dịch theo tuyến
đường này.
Chọn
Him Lam làm mục tiêu mở đầu là kết quả phân tích, đánh giá chính xác
những điểm yếu chí tử của Tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ nói chung và
Him Lam nói riêng. Phân tích khả năng phòng ngự của địch ở Điện Biên
Phủ, Bộ chỉ huy chiến dịch chỉ ra hai nhược điểm “chết người” của “con
nhím” này: Một là, tính cứng nhắc và thụ động của hệ thống phòng ngự
bằng tập đoàn cứ điểm. Đó là một kết cấu chặt chẽ của nhiều cứ điểm,
nhưng thực tế vẫn là những cứ điểm tách rời. Khi bị tấn công, từng cứ
điểm phải sử dụng lực lượng của bản thân đối phó là chủ yếu. Điều này
cho phép ta tập trung sức mạnh tiêu diệt từng cứ điểm. Hai là, Điện Biên
Phủ bị cô lập giữa vùng rừng núi ta đã giải phóng, xa hậu phương địch,
việc tăng viện và tiếp tế phải dựa vào đường không. Nếu ta khống chế
hoặc cắt đứt đường không, “con nhím” này sẽ nhanh chóng mất sức chiến
đấu. Việc khống chế sân bay Mường Thanh, cắt tiếp tế đường không của
địch là nhiệm vụ nằm trong khả năng của chiến dịch.
Him
Lam là cụm cứ điểm mạnh do Tiểu đoàn 3 thuộc Lữ đoàn lê dương 13 phòng
giữ, gồm 3 cứ điểm vững chắc. Ở từng cứ điểm, lô cốt và chiến hào được
xây dựng kiên cố, có sự bao bọc của 4 đến 6 hàng rào dây thép gai xen kẽ
các bãi mìn rộng từ 100 đến 200m. Tuy nhiên, Bộ chỉ huy chiến dịch vẫn
quyết định chọn Him Lam để mở màn chiến dịch vì nhận thấy cụm cứ điểm
này tồn tại điểm yếu không thể khắc phục. Đó là một vị trí đột xuất, nằm
cách Phân khu trung tâm 2,5km. Khoảng cách này cho phép ta tập trung
sức mạnh cần thiết, cô lập Him Lam trong một thời gian nhất định để tiêu
diệt. Nếu trận đánh kết thúc trong đêm, khả năng tăng viện của địch từ
Phân khu trung tâm hoặc các cứ điểm lân cận có thể loại trừ. Thực tiễn
đã chứng minh nhận định, quyết tâm đánh Him Lam để mở đầu chiến dịch là
chính xác. Đánh thắng trận mở đầu, nhanh chóng tiêu diệt cụm cứ điểm Him
Lam trong đêm 13-3 chỉ sau hơn 5 giờ chiến đấu đã mở đường cho quân ta
đánh chiếm toàn bộ Tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ.